Thứ Hai, 8 tháng 7, 2019

VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH. Thơ. Lê Trường Hưởng (Đăng ở KNTBM)


VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH

Tôi vẹn nguyên trở về trong cuộc chiến tranh
Về mái nhà thân thương êm ấm, yên bình
Với Tổ Quốc mà tôi hằng yêu quí
Tròn bổn phận người con, trọn nghĩa, vẹn tình

Tôi góp bàn tay dựng lại quê hương
Kiến thiết công trình, hàn gắn vết thương
Đất nước hồi sinh, dần dần khởi sắc
Cầm máu, đứng lên, vững bước trên đường

Thế rồi thuận theo vòng quay qui luật
Đến bước ngoặt cuộc đời, yên bề gia thất
Cuộc sống thanh bình lặng lẽ trôi đi
Ký ức phủ bụi thời gian chìm khuất...

 
Bỗng một hôm em xuất hiện bên tôi
Bao nhiêu năm em vẫn dõi theo người
Tôi cố quên đi mà không hề biết
Vết thương vô hình kia, tôi đã gây rồi

Thuở ấy lòng tôi đau đớn tái tê
Giữa chiến trường đạn bom, đâu thấy đường về
Tôi đã dứt tình em, không muốn em vô vọng
Vò võ chờ trông như Tô Thị não nề...

Vết thương vô hình đã chôn chặt trong lòng
Nào ngờ đâu em hy vọng, chờ mong
Lặng lẽ thấy tôi đã chìm trong yên ấm
Gạt nước mắt sang ngang, em đau đớn vô cùng

Suốt mấy chục năm em nói vẫn yêu tôi
Gia đình riêng em đã trọn vẹn rồi
Trong mông muội em sẵn sàng rũ bỏ
Tìm lại tình xưa đẹp đẽ tuyệt vời...

Em mê đắm nhưng rồi như bừng tỉnh
Thôi! hai ta do duyên trời đã định
Vết thương ta mang mãi mãi không lành
Lại gây đau cho người, nỡ nào? cùng tránh...

Rồi tôi và em một lần nữa chia xa
Cái gì đã qua, lặng lẽ cho qua
Vết thương vô hình sẽ còn mãi mãi
Kỷ niệm buồn thương giữ lại trong ta...
 

L.T.H.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét