( Truyện ngụ ngôn )
Một hôm Cáo bảo với Cò:
- Tôi thương phận bác lò dò kiếm ăn
Khắp đồng xa đến đồng gần
Bì bà, bì bõm muôn phần khó khăn
Tôi mời bác một bữa ăn
Cũng là thể hiện tình thân hai nhà.
Cò đến, Cáo mới bưng ra
Hai đĩa cháo nóng xuýt xoa chào mời:- Bác Cò cứ tự nhiên xơi
ăn nhanh kẻo nguội cháo rồi mất ngon!
Dứt lời Cáo đánh chén luôn
Chân co, chân thẳng, Cò buồn, đứng...xem
Chán rồi rỉa bộ lông mềm:- Mời bác "cà lảm", thôi em về nhà!
Hôm sau Cò bảo Cáo là:- Có món đặc sản, quê ra, tuyệt trần!
Mời bác quá bộ đến ăn
Có đi, có lại, tình thân càng bền
Cáo đến, Cò vội bê lên
Một bình thóc giống, thân liền cổ cao
Cáo thò luôn vội mõm vào
Cổ bình bé quá làm sao mà vừa- Ôi! cái bác này rõ chán chưa!
Cò thò luôn mỏ, mới vừa làm sao
Xốc thóc giống, chén rào rào
Cáo thèm rỏ rãi, ước ao đứng...nhìn
Hai nhà họ vẫn kề liền
Một bên bì bõm, một bên rình...gà
Cùng quê hương chẳng thế xa
Vẫn qua, vẫn lại, vẫn là anh em.
Vẫn là tối lửa tắt đèn
Tình làng nghĩa xóm vẫn bền như xưa...
L.T.H.
Ảnh minh họa sưu tầm


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét