Bệnh hiểm nghèo cướp mất đứa con em
Đau xé lòng, em thao thức đêm đêm
Nhớ thương con, xót xa đàn cháu nội
Những đứa trẻ thơ có làm gì nên tội?
Mà bỗng nhiên đại hoạ giáng lên đầu!
Thương cháu, thương con rồi lại thương dâu
Đứt gánh giữa đường, lúc đầu xanh tuổi trẻ!
Em muốn hỏi ông trời vì sao như thế?
Nhưng trời cao, xanh thăm thẳm, lặng yên!
Hình ảnh con trai hiếu thảo hiện lên
Trước lúc ra đi còn chăm lo cho mẹ!
Ôi! có nỗi đau nào lại đau đến thế?
Em chẳng thể làm gì dành lại được con!
Nỗi buồn không vơi, lại nối tiếp nỗi buồn
Con trai út đang xa dần vòng tay mẹ
Cũng là đứa con ngoan, thông minh, hiếu đễ
Giây phút lỗi lầm dang dần tới vực sâu...
Cuộc chiến đấu này thật chẳng dễ gì đâu
Em hãy dùng tình mẹ lớn lao, mãnh liệt
Dành giật lấy con từ trong tay thần chết
Con trai ơi! hãy tỉnh lại mau đi!
Thương mẹ, chắc con biết phải làm gì
Hãy đứng dậy như chàng trai dũng mãnh
Vượt lên chính mình, xua tan bất hạnh
Đừng quên rằng mẹ còn lại mình con!
Cuộc chiến đấu gay go, một mất, một còn
Tình mẹ, nghị lực con sẽ dành chiến thắng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét