Tâm sự một người khổ vì…quá yêu Vợ!
Có
lẽ tôi - một kẻ bị giời đày
Tránh
vỏ dưa, lại gặp vỏ dừa ngay
Rời
thần kinh lại gặp luôn hoang tưởng
Tai
phải nghe những lời đâu có sướng?
Rỉa
rói, xưng xưng, và cả cục cằn!
Phải
chịu nhiều cuộc tra tấn tinh thần
Tôi
cũng thần kinh, hay thần kinh thép?
Người
ta doạ liều mình, nghe phát khiếp!
Từng
cử chỉ, từng lời, bị săm soi
Có
lúc tôi nhìn ngay lại chính tôi
Phải
chăng vì yêu mà thành nhu nhược?
Đã
làm tất cả những gì làm được
Trừ
mỗi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay!
Nên
tinh tướng liền tràn ngập nơi đây?
Đành
chỉ biết cắn răng mà chịu đựng
Những
gì được đáp đền đâu có xứng?
Hay
tôi làm gì nên bị giời đày?
Bị
giời đày, tôi phải tính sao đây?
L.T.H.
Ảnh minh họa sưu tầm

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét