Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2020

TẾT NƠI NÀY CHỐN ẤY…Thơ. Lê Trường Hưởng

TẾT NƠI NÀY CHỐN ẤY…

Nơi này đón tết thật tưng bừng
Chốn ấy lệ rơi chẳng thấy ngưng
Chốn ấy vươn cao nhà phát triển
Nơi này sạt lở đất không ngừng
Nơi này  mặn ngập phai đồng lúa
Chốn ấy nước đầy đậm bánh chưng
Chốn ấy nơi này cùng thuận lợi
Nơi này chốn ấy mới vui mừng

L.T.H.



HỔ MANG DIỆT…CÔ RÔ NA! Thơ. Lê Trường Hưởng

Dừng chương trình Chùa Ba Vàng chỉ cách hóa giải dịch virus corona

HỔ MANG DIỆT…CÔ RÔ NA!

Thích Trúc Thái Minh gã…Hổ mang
Trụ trì…mặc định ở trong hang
Tưởng rằng bịp bợm xưa huyền chức?
Lại hóa dối gian hiện vững vàng!
Đại dịch nên điều sang Vũ Hán
Cô rô na cử tới lân bang
Ngón nghề lừa đảo phơi bày rõ
Mặt thớt trơ trơ có bẽ bàng?

L.T.H.

Ảnh sưu tầm:
1. Chùa Ba Vàng-Quảng Ninh. 
2. Trang web của chùa Ba Vàng giới thiệu về chương trình hóa giải dịch cúm virus Corona. Tuy nhiên, toàn bộ nội dung này đã được xóa gỡ vào khoảng 23h30 cùng ngày.





NƠI ẤY LÀ…Thơ. Lê Trường Hưởng

NƠI ẤY LÀ…

Nơi ấy là vùng đất Điện Biên
Phạm Đình Thi cũng đã vang tên
Đấu tranh tiêu cực nêu gương tốt
Ngăn chặn quan tham tỏ chí bền
Đức sáng thương dân luôn tiến trước
Tâm trong yêu nước vẫn xông lên
“Thất phu hữu trách” ghi trong dạ
Danh dự lời thề chẳng thể quên!

L.T.H.



Thứ Tư, 29 tháng 1, 2020

THỜI TIẾT TẾT TA HÀ NỘI. Thơ. Lê Trường Hưởng

THỜI TIẾT TẾT TA HÀ NỘI

Thời tiết Tết ta thật bất thường!
Mưa rào tầm tã thế màn sương
Chói lòa tia sét ngang trời rạch
Trắng xóa đá viên rớt mặt đường
Khí hậu trái mùa không thể biết
Thiên nhiên biến đổi chẳng sao lường
Giao thừa đã đến trong thưa vắng
Lo lắng trong lòng cứ vấn vương…

L.T.H.

Hà Nội ngập lụt sau trận mưa rào đêm Giao thừa (ảnh Zing)

HIẾU NGHĨA TÌNH. Thơ. Lê Trường Hưởng

HIẾU NGHĨA TÌNH

Chuyện về một người bạn thân-Một chàng trai Hà Nội

Thời trai trẻ bạn to cao lồng lộng
Đẹp mã, hào hoa, ham mê đá bóng
Cánh trái lướt như tên, đối thủ kinh hoàng
Bạn lọt vào mắt xanh không ít cô nàng
ước ao được sánh đôi, nên duyên cầm sắt
Đâu phải bạn kiêu căng mà phớt lờ đi tất?
mà bạn còn băn khoăn về phía mẹ hiền
Suy nghĩ âm thầm, cân nhắc triền miên
Chọn nàng dâu sao cho vừa ý mẹ?

Rồi thời gian cứ trôi đi như thế
Mẹ sốt ruột chờ lâu, giục giã liên hồi
Bạn im lặng, buông xuôi, phó mặc ông trời
Tình thương bao la bạn dồn về nơi mẹ
Trong Kháng Chiến, người cha là liệt sĩ
Mẹ ở vậy nuôi con, không nỡ bước sang ngang
Hai con trai mẹ đã quí như vàng
Tần tảo sớm hôm nuôi hai con khôn lớn
Hai anh em không thứ gì thiếu thốn
Học hành giỏi giang, đỗ đạt, nên người

Lo cho em trai gia thất đã yên rồi
Mẹ có người bạn thân gọi cho con gái
Thấy mẹ lựa chọn rồi, yên tâm, thoải mái
Bạn vâng lời, dù chưa thấy mình yêu
Nàng dâu sinh ra một bé gái yêu kiều
Gia đình ấm êm, thuận hoà, hạnh phúc…

Nhưng rồi nàng dâu với mẹ chồng bất phục
Dù mẹ coi như con dạy bảo tận tình
Đem hết chuyện nhà chồng nói với mẹ mình
Hai người bạn thân bỗng trở nên mâu thuẫn
Rắc rối dần tăng, trở thành mối hận
Nàng dâu đem con rời khỏi nhà chồng
Mẹ đau buồn, day dứt trong lòng
Tự trách mình đã làm con phải khổ
Tình và hiếu trước hai dòng nước đó
Bạn đã cố công nhập lại một dòng
Nhưng rồi dã tràng xe cát biển Đông
Bạn đành gạt Tình chọn ngay chữ "Hiếu"
Người mẹ hiền càng xót xa, thấu hiểu
Con đã hy sinh hạnh phúc vì mình
Rồi người em cũng tan vỡ gia đình
Em nuôi con trai, em dâu nuôi con gái…

Bao đớn đau bỗng như dồn nén lại
Quật ngã mẹ già sinh bệnh ốm đau
Hầu hạ mẹ hiền bạn có quản gì đâu
Nâng giấc, thuốc men đêm hôm, sớm tối
Mẹ đột ngột qua đời không một lời trăng trối
Bạn nén đau buồn, dồn tình cảm cho con
Con gái xinh tươi dần đã lớn khôn
Lo cho con học hành, lo yên bề gia thất
Người em trai thành tâm thần trút cho bạn tất
Bạn lại lo cho cháu trai đến khi đã nên người
Hiếu, nghĩa đã tròn, bạn nhìn lại cuộc đời
Nắng đã nhạt dần mà đơn côi lẻ bóng…

Bạn bỗng thấy tim mình rung lên xúc động
Người yêu xưa vẫn bao năm mòn mỏi đợi chờ!
Rồi một tình yêu thật thắm thiết bất ngờ
Đem hai nửa vầng trăng hai đầu ghép lại
Mối tình muộn màng nhưng bền lâu mãi mãi
Họ đã tìm nhau suốt cả cuộc đời
Hiếu, Nghĩa, Tình, bạn đã trọn vẹn rồi
Tôi viết lại đây mà ngỡ như cổ tích!

L.T.H.

Tranh minh họa sưu tầm

CHỐNG DỊCH ĐẦU NĂM! Thơ. Lê Trường Hưởng

218 du khách Vũ Hán ở Đà Nẵng

Số người chết vì virus corona vượt mốc 100, 1.300 trường hợp nhiễm mới

CHỐNG DỊCH ĐẦU NĂM!

Đón chào tết đến những ngày đầu
Vũ Hán dịch tràn nối tiếp nhau
Vi rút phát sinh từ chỗ đó!
Cô rô na nhiễm tới nơi đâu?
Chặn ngay thần chết về nhanh chóng
Tiêu diệt độc trùng đến thật mau
Chuẩn bị sẵn sàng cùng chiến đấu
Vì bình yên cuộc sống dài lâu!


L.T.H   

1. Nhân viên y tế đưa bệnh nhân vào bệnh viện ở thành phố Vũ Hán hôm 18/1. Ảnh: AFP.
2. Khâu giám sát tại các cửa khẩu sân bay Đà Nẵng được đặc biệt lưu ý. Ảnh: Tuổi trẻ



Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

DU XUÂN. Thơ. Lê Trường Hưởng

DU XUÂN
                                               
Tặng các Facebooker
nhân dịp năm mới Canh Tý

Người ta đi Đông, đi Tây
Tôi du Xuân mới ở ngay... trên bàn
“Phây” nhà lạ cứ vào tràn!
Thật may! ai cũng hân hoan đón mừng

Đi hoài, đi mãi không dừng
Lên đường náo nức tưng bừng nơi xa
Thấy bà chân yếu ở nhà
Thấy toàn các bác tuổi già ngại đi

Xông nhà bạn đến tức thì
Trước sau lần lượt cũng vì…nhiều  thôi
Giao thừa chuông đã điểm rồi
Thắp hương khấn vái đất trời thần linh

Độ trì phù hộ cho mình
Mạnh…tay tiếp cuộc hành trình khắp nơi
Giao lưu gặp gỡ mọi người
Khắp Trung Nam bắc xa xôi đón chờ

Du Xuân Phây Búc không ngờ
Bạn xa chẳng mất thì giờ đến thăm
Du Xuân vui vẻ đầu năm
Tuyệt vời khoa học! tôi thầm cảm ơn!

L.T.H.

Ảnh minh họa sưu tầm



Thứ Hai, 27 tháng 1, 2020

PHỐ TẾT. Thơ. Lê Trường Hưởng

PHỐ TẾT

( Ước gì phố phường Hà Nội quanh năm như những ngày Tết )

Phố Tết yên bình, vắng vẻ sao!
Chẳng còn xe cộ phóng ào ào
Động cơ gầm rú, còi inh ỏi
Đường tắc, người, xe ấn mãi vào!


Phố Tết phong quang, sạch sẽ hơn

Đường đi thông thoáng, chạy bon bon
Nguy nga lộng lẫy từng con phố
Chật cứng người xe đã chẳng còn!


Phố Tết yên ngoài, động phía trong

Gia đình sum họp tết về đông
Tiếng cười nở rộ như tràng pháo
Rộn rã, mừng vui ngập cõi lòng


Phố Tết hiện về nét cổ xưa

Ông Đồ chiếu trải bút lông đưa
Rồng bay phượng múa trên khung giấy
Lưu lại ngàn năm mãi chẳng thừa


Tràng An thanh lịch với hào hoa

Cùng với thời gian tưởng đã xa
Phố Tết đem về hương sắc thắm
Nhài thơm(*) lại toả khắp muôn nhà

L.T.H.


(*) Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
     Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An
                         ( ca dao )

Ảnh minh họa sưu tầm


TRẬN MƯA…LẠ! Thơ. Lê Trường Hưởng

Mưa to, gió lớn sầm sập ở Hà Nội chiều 30 Tết

TRẬN MƯA…LẠ!

Chiều ba mươi Tết đổ mưa rào!
Sấm sét đùng đùng mới sợ sao!
Đường phố ngập nhanh không kịp thoát
Dòng xe tránh vội chẳng đi vào
Giao thừa thưa thớt người đi đón
Năm mới quạnh hiu kẻ đến chào
Trận mưa…lạ quá chưa từng có!
Điềm lành hay dữ ngại nhường bao!

L.T.H.

Video sưu tầm

MỪNG TUỔI TẾT. Văn xuôi. Lê Trường Hưởng

MỪNG TUỔI TẾT

Hồi bé, tôi và lũ bạn cùng trang lứa, những ngày gần Tết tụ tập chơi với nhau đều hồi hộp “đếm ngược” mong Tết nhanh đến từng giờ! Bởi Tết đến, ngoài sung sướng được súng sính trong bộ quần áo đẹp Mẹ mới may cho, còn được mừng tuổi là điều chúng tôi mong chờ nhất!
Sáng mồng một tết, tôi vẫn dậy sớm không ai phải gọi, cho dù đã thức “canh bánh chưng” đêm ba mươi và đón Giao thừa.
Sau bữa cơm sum họp đông vui đầu năm mới, tôi “thắng” luôn bộ cánh, mải mê xuýt xoa ngắm nghía…quên luôn cả chuyện mừng tuổi. Nhưng rồi bố mẹ, các anh chị lần lượt mừng tuổi cho tôi. Suốt mấy ngày tết họ hàng, khách khứa đến chúc tết tấp nập; Vừa bước vào nhà nhìn thấy tôi, sau những lời chào hỏi chúc tết bố mẹ tôi, họ đều mừng tuổi cho tôi kèm theo cái xoa đầu và những lời “khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn” ( lúc vài tuổi ) và “khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học hành tấn tới…( lúc lớn hơn ). Tôi cũng chỉ cần có thế, sau khi lễ phép nhận “lì xì”, tôi ý tứ ra chỗ khác không dám quanh quẩn bên chỗ tiếp khách cho đến khi có khách mới vào…
Hồi ấy chưa có bao “lì xì” in rất đẹp và nhiều chủng loại như ngày nay; Tiền mừng tuổi được đưa trực tiếp, là những đồng tiền mới cứng, thơm phức, phẳng phiu.
Chúng tôi xếp lại, cẩn thận bỏ vào hộp riêng, mấy ngày tết, lúc tụ tập mang ra khoe với nhau rất thích thú. Được tiền mừng tuổi, trong đám bạn tôi chỉ có hai ba đứa khoái trò Cua Cá: “Nhà cái” rải một tờ giấy to trên vỉa hè có từng ô in hình Tôm, Cua, Cá…rất đẹp, ai đánh con nào đặt tiền vào con ấy, “Nhà cái” xóc quân xúc xắc đổ ra con nào thì ô ấy được! Còn đâu hầu hết chúng tôi dốc tiền ra mua pháo tép, pháo đùng,  nổ đi đùng cho sướng tay, pháo dây buổi tối đốt quay tròn bắn ra các tia sáng trắng rất đẹp, và cả pháo đập nổ bôm bốp. Chúng tôi thích tiêu tiền mừng tuổi nhất vào hai việc: mua Tò he và xem "Xi nê" thùng. Cả bọn kéo nhau lên Bờ hồ, cách một đoạn hai bên cổng đền Ngọc Sơn có 2 ông Tò he và 2 ông Xi nê cứ như đối xứng với nhau. Ông Tò he có một khay đựng bột dẻo nhiều mầu khác nhau, tùy theo yêu cầu của khách, ông lấy ra chiếc que dài đắp bột lên đầu que rồi cứ thoăn thoắt tạo ra đủ các loại “con giống”: 
Voi, Trâu, Ngựa, Lợn, Gà…Rồi Tôn Ngộ Không, ba thầy trò Đường Tăng, Quan Vân Trường mặt đỏ râu dài tay cầm thanh long đao, cưỡi ngựa Xích thố…cứ như thật trông rất mê, chơi chán rồi lại có thể ăn được!
Còn ông “Xi nê” có “Rạp chiếu phim” là chiếc thùng dài hình chữ nhật đặt nằm trên xe, hai bên sườn trổ ra vài cửa có gắn "ống nhòm" nhỏ; “Khán giả” sau khi đã mua “vé” và đủ số người, đứng lom khom ghé mắt nhìn “màn ảnh” qua ống, Ông chủ “Rạp” đứng ở đầu phía trong, một tay quay cho “phim” chạy, mồm liên hồi tạo ra các “âm thanh” của phim và thuyết minh nội dung phim, rất sôi động, cuốn hút nhất là các cảnh truy đuổi, đấu võ…Đã đến bên "Rạp", có tiền trong túi là không thể đừng được!
Hết tết lại đi học bình thường, trong chúng tôi, số còn giữ được tiền mừng tuổi có lẽ rất ít!
Nay đã bước sang cái tuổi U80 mà sao tôi lại nhớ mừng tuổi tết đến thế!
Ôi! Ước gì trở lại…ngày xưa!

L.T.H.

Ảnh minh họa sưu tầm



Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2020

SONG THẤT…Thơ. Lê Trường Hưởng

SONG THẤT…

Song thất năm nay chính tuổi tôi*
“Cổ lai hy” bẩy bậc qua rồi
Vẫn yêu thơ lắm yêu người lắm
Càng quý thời gian quý cuộc đời
Tình cảm dạt dào như nước cuộn
Tâm hồn bay bổng tựa mây trôi
Vui sao mỗi lúc ban mai dậy
Một nụ cười tươi lại nở môi…

L.T.H.

* Sinh năm 1943
Ảnh minh họa sưu tầm



CHÚC TẾT BAN QUẢN TRỊ! Thơ. Lê Trường Hưởng

CHÚC TẾT BAN QUẢN TRỊ!

Đinh Lưu Trường sáng lập mừng ông!
Lê Nghị Lâm Thanh Sơn Vũ Thông
Quý Vị mở Trang đà một dạ
Bốn Ngài lập Mạng đã đồng lòng
Tao nhân tìm đến sao nô nức
Mặc khách ghé vào thấy thật đông
Xin chúc tân xuân vui trẻ khỏe
Không ngừng phát triển với Thăng Long!

L.T.H.

Ảnh từ trang Lâm Thanh Sơn
1. Vũ Đình Thông-Đinh Lưu Trường-Lâm Thanh Sơn
2. Lâm Thanh Sơn
3. Vũ Đình Thông





Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2020

TÂN XUÂN TƯƠI ĐẸP. Thơ. Lê Trường Hưởng

TÂN XUÂN TƯƠI ĐẸP

Canh Tý đã về Kỷ Hợi qua
Tân Xuân tươi đẹp đến muôn nhà
Đồng bằng lan rộng lên rừng núi
Sông suối trải dài đến biển xa
Thịnh trị thái bình trên đất nước
An khang thịnh vượng ở quê ta
Niềm tin hy vọng như bừng sáng
Đón ánh bình minh rộn tiếng ca

L.T.H.

Ảnh minh họa sưu tầm






ĐÊM BA MƯƠI…Văn xuôi. Lê Trường Hưởng


ĐÊM BA MƯƠI…

“Tối như đêm ba mươi” câu ví von, cũng là câu cảm thán, mọi người hay nói vào đêm ba mươi của mỗi năm. Đêm ba mươi quả là tối thật! Một màn đen dầy đặc bao phủ cả không gian ; Làm sao mà không…tối như mực khi ngày này lại “đội sổ” tháng Chạp-tháng củ mật? Lại càng như bưng mắt khi cách đây gần bẩy mươi năm, tôi còn ở trong cái làng Vân Hồ xinh xắn của tôi, hồi đó làm gì có điện đóm?
Tôi thấy mọi người đều hối hả giải quyết nhanh cho xong các công việc, làm sao chạy đua đến đích trước Giao thừa. Các bà, các chị đi lại đều phải một tay cầm chiếc đèn Hoa kỳ , một tay che gió.
Lợi dụng tháng củ mật và nhất là đêm ba mươi, đám “Đạo chích” cũng tranh thủ…khoắng mẻ cuối “được ăn cả ngã về không” hoặc là có cái Tết to hoặc là…vô Khám. Tôi thấy dân làng cứ nhắc nhau:
- Tháng này là tháng củ mật cẩn thân đấy!
Nhưng đấy là cảnh giác chung, còn “cẩn thận” đối với các nhà giàu thôi! Hồi đó cũng đã xảy ra chuyện một nhà giàu gói đến dăm bảy chục chiếc bánh chưng, cúng Giao thừa xong đi ngủ, bánh chưng còn đang ép ở ngoài hiên mà trộm vào…khoắng sạch!
Có lẽ vì thế mà kỷ niệm thời thơ ấu được “canh” bánh chưng đêm ba mươi và được đón giao thừa không phai mờ trong ký ức của tôi.
Mới tờ mờ sáng ngày ba mươi mà các chị tôi đã í ới gọi nhau, người lấy lá dong ra lau khô (đã được rửa sạch sẽ từ hôm trước) cùng với bó lạt giang dài, mềm, trắng muốt; Người vo gạo nếp, đãi đỗ xanh (đều được ngâm từ hôm qua) rồi thổi đỗ, giã nhuyễn đỗ, nắm lại thành những viên to tròn như quả Cam (lúc gói lấy dao xắt mỏng, rải lên trên lớp gạo, đặt miếng thịt, rồi xắt lớp đỗ nữa); Người ra chợ lấy thịt lợn về thái miếng, tẩm ướp…
Khoảng 9 giờ sáng, ông Thiện người làng được mẹ tôi nhờ đến gói giúp. Ông Thiện quả là khéo tay, gói cứ thoăn thoắt, từng chiếc, từng chiếc bánh chưng chằn chặn như nhau, vuông thành sắc cạnh, lá xanh mướt lạt trắng phau, liên tiếp ra khỏi tay ông như đúc cùng một khuôn! Ông Thiện cũng không quên gói vài chiếc “bánh mụ” xinh xinh cho bọn trẻ con chúng tôi. Tôi ngồi xem mê mải không chán mắt. Khoảng một tiếng đồng hồ thì xong, ông Thiện cáo từ ra về “Tôi còn phải gói hộ cho bà Xuyên, ông Tân, mấy nhà nữa…”
Các chị tôi nhanh chóng bắc bếp, ba “ông đồ rau”  chuyên dụng to hơn, cao hơn ba ông đồ rau bình thường được lấy ra; Một chiếc thùng to tướng được đặt lên, trên lớp lá lót “nồi”, bánh chưng xếp lần lượt từng lớp, nước đổ đầy mấp mé miệng thùng; Toàn củi “gộc” vừa dài vừa to được chất vào và nhóm cháy nhanh chóng. Một chiếc thùng nhỏ hơn đun nước sôi ở bếp thường bên cạnh để tiếp cho thùng lớn khỏi cạn. Lửa được giữ cháy đều đều, nước trong thùng chính được tiếp luôn luôn ngập bánh chưng, cứ như thế trong suốt 12 tiếng đồng hồ!
Ban ngày và chập tối các chị tôi thay nhau trông, sau đó được đi ngủ, mẹ tôi đích thân trông từ tối đến kết thúc. Còn tôi chẳng làm được gì cũng quấn chặt lấy các chị từ chập tối. Một chiếc chiếu được trải bên cạnh bếp cháy rừng rực, dù ngoài trời rét cắt da nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng. Tôi say sưa nghe các chị và mẹ kể bao nhiêu là chuyện cổ tích, cả chuyện ma nữa, cuối cùng ngủ tít lúc nào không biết!
Cách Giao thừa khoảng một tiếng đồng hồ, các chị tôi lục tục dậy xuống bếp khiêng thùng bánh ra, vớt từng chiếc bỏ vào chiếc chậu to đùng, đầy ắp nước, rửa sạch sẽ rồi đem ép. Riêng chiếc bánh để cúng giao thừa được bóc ra ngay cùng với chiếc “bánh mụ” nóng hôi hổi của tôi. Tôi định cho các chị…ăn ké, nhưng mẹ tôi bảo người lớn ăn trước các Cụ là phải tội, trẻ con thì không sao! Bây giờ mới biết hóa ra các Cụ đã ra Luật “Quyền trẻ em” từ thuở nào rồi!
Năm nào tháng Chạp đủ, có “Đêm ba mươi” là tôi cảm thấy có cái gì đó trọn vẹn, ấm áp, lâng lâng, thậm chí thấy thiêng liêng; Còn nếu không lại như hụt hẫng, thiêu thiếu, buồn buồn…
Hà Nội ngàn năm văn hiến nay trở thành Đô thị văn minh hiện đại, mọi thứ đều có ở siêu thị, không còn cảnh nhà nhà nổi lửa luộc bánh chưng đón giao thừa nữa mới buồn và tiếc nuối  làm sao!

L.T.H.

Ảnh minh họa sưu tầm



Thứ Năm, 23 tháng 1, 2020

CÂY ĐÀO NHÀ TA. Thơ. Lê Trường Hưởng

CÂY ĐÀO NHÀ TA

Hai người khệ nệ mang về
Cây Đào to đẹp, xum xuê lá cành
Lá non nẩy những chồi xanh
Nụ hoa chúm chím như vành môi em
Bích Đào hoa rực rỡ thêm
Gió mùa Đông Bắc đến đêm tràn về
Sương lạnh cây uống thoả thuê
Để cho hoa lá tràn trề sức Xuân
Giao thừa đã đến rất gần
Đào như khoe sắc muôn phần đẹp tươi
Lá, hoa, nụ nhú đầy rồi
Niềm tin, hy vọng cho người chọn hoa
Xuân về tươi thắm, chan hoà
Cây Đào to đẹp nhà ta góp phần

L.T.H.

“THÁO KHOÁN”. Thơ. Lê Trường Hưởng

“THÁO KHOÁN”

Kính gửi Lâm Tiên Sinh

Từ Tết này Ngài...“tháo khoán” đi!
Cả năm Hà Nội ký còn gì
Đề tài vô tận làm sao hết
Cảm hứng dồi dào chẳng thiếu chi
Nhưng cả nước nhìn về “Đất thánh”
Mà toàn dân hướng tới Kinh kỳ
Trải lòng ta khắp cùng sông núi
Đến với ba miền chẳng mấy khi!

L.T.H.

Ảnh minh họa sưu tầm






Thứ Tư, 22 tháng 1, 2020

XUÂN MỚI. Thơ. Lê Trường Hưởng

XUÂN MỚI 

Lộc non Xuân mới rắc đầy thêm
Tươi thắm nụ hoa lá mượt mềm
Xào xạc vòm cây Chim hót khẽ
Rì rào ngọn cỏ Bướm bay êm
Tưng bừng hoa chờ tia nắng
Lặng lẽ quả xanh đợi sáng đêm
Ríu rít ngang trời đàn Én lượn
Bóng Câu nhè nhẹ lướt qua thềm

L.T.H.

Ảnh minh họa sưu tầm



ĐÓ LÀ TÌNH YÊU! Thơ. Lê Trường Hưởng

 ĐÓ LÀ TÌNH YÊU !

“ A lô?...“
“ Vâng!...là em đây! “
Tiếng em vang ở đầu dây
Như lời reo vui gặp mặt
Thân thương, tình cảm tràn đầy 


Một ngày không nghe tiếng nhau
Ngỡ như hồn ở nơi đâu
Một ngày không chuông điện thoại
Lòng như trĩu nặng u sầu 


Ôi! sao lại nhớ, lại mong!
Bồn chồn, khắc khoải ngóng trông
Đó là tình yêu đã đến
Ngỡ ngàng em dấu trong lòng 


Lần đầu em mới biết yêu
Chợt như thấy khác bao nhiêu
Đó là tình yêu đích thực
Với em ẩn chứa bao điều..

L.T.H.


Ảnh minh họa sưu tầm


Thứ Ba, 21 tháng 1, 2020

MƯA. Thơ. Lê Trường Hưởng

MƯA
 
Những ngày Hà Nội mưa hiếm thấy

Mưa trút xuống ào ào
Như có ai dội nước
Gió theo nhau gầm gào
Cơn giận không báo trước

Nhìn màn mưa ken dày
Thấy lòng buồn man mác
Nỗi nhớ lên tràn đầy
Hồn như đang nơi khác

Xa cách, mưa là buồn
Đất cằn, mưa vui thế
Mùa màng bội thu luôn
Tình mất vài giọt lệ

Mưa là việc của trời
Chứa đựng bao cảm xúc
Buồn, vui việc của người
Thơ như đang thôi thúc.

 L.T.H.

Ảnh minh họa sưu tầm