Đôi mắt bồ câu, tròn xoe, đen láy
Sáng trong như những vì sao đêm nhấp nháy
Đã hút hồn anh ngay ánh mắt đầu tiên
Giọng nói du dương thánh thót dịu êm
Nghe có lúc anh như…ngừng thở
Hai ta yêu nhau kể từ ngày đó
Tình yêu thưở học trò trong trắng, hồn nhiên
Những buổi tâm tình dù ngồi sát cạnh bên
Chỉ tay trong tay, muốn…hôn mà không dám
Anh sinh trước hai năm ta yêu như …yêu bạn
Chung một mái trường luôn quấn quít bên nhau
Ranh giới vô hình ta vẫn giữ trước sau
Niềm vui nhân đôi, nỗi buồn sẻ nửa
Có đêm vắng, nhà em, dừng trước cửa
Anh lại quay về trong khắc khoải nhớ thương
Gái tham tài, trai tham sắc vốn lẽ thường
- Em yêu anh vì thơ hay đàn ngọt
- Anh yêu em vì giọng em thánh thót
Vì hồn anh trong đôi mắt bồ câu
Vì rất nhiều…chẳng phải chỉ thế đâu…
Gió thời gian cuốn nhanh như cơn lốc
Em hết Lớp Mười(*), anh năm thứ hai Đại Học
Ta động viên nhau phấn đấu nên người
Bỗng một đêm màn mưa phủ đầy trời
Em xuất hiện vẻ thất thần ngơ ngác
Mắt thâm quầng mặt u buồn phờ phạc
Anh hỏi vì sao, mãi chẳng nói nên lời
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, hai hàng lệ tuôn rơi
Môi run rẩy em nói lời…ly biệt
Đã lâu rồi dấu không cho anh biết
Cha mẹ em đã vội vã…gả chồng
Cái người mà em sẽ phải sống chung
Cao quí giầu sang danh gia vọng tộc
Hết nước mắt em trình bày than khóc
- Bố mẹ chỉ vì con…kiên quyết chẳng đổi thay
Phải vâng lời mẹ cha còn lại mỗi cách này…
Anh đứng sững nghe ngang trời sét đánh
Trái tim anh như đông vào, nguội lạnh
Người cứng đơ như cái xác không hồn
Bỗng em ôm ghì tới tấp những nụ hôn
- Của anh đây, em trao anh tất cả
Dù ngày mai sống bên người xa lạ
Cả tâm hồn, thể xác vẫn thuộc anh…
Phút bàng hoàng rạo rực qua nhanh
Như bừng tỉnh anh dằn lòng kiên quyết
Anh muốn em không chút gì khiếm khuyết
Ngôn hạnh công dung mọi thứ vẹn toàn
Ôi! sao tình lại là một dây oan
Lỡ vướng vào biết bao nhiêu ngang trái!
Lên xe hoa, phương trời xa đi mãi
Tăm cá, bóng chim đâu còn thấy lại nhau
Tình đã chết trong lòng để lại vết thương đau
Vô tình chạm vào lại như rớm máu
Nhưng anh rất đỗi tự hào hỡi em yêu dấu
Ta còn trinh nguyên thánh thiện trong nhau
Đẹp mà buồn làm sao là mối tình đầu!…
Sáng trong như những vì sao đêm nhấp nháy
Đã hút hồn anh ngay ánh mắt đầu tiên
Giọng nói du dương thánh thót dịu êm
Nghe có lúc anh như…ngừng thở
Hai ta yêu nhau kể từ ngày đó
Tình yêu thưở học trò trong trắng, hồn nhiên
Những buổi tâm tình dù ngồi sát cạnh bên
Chỉ tay trong tay, muốn…hôn mà không dám
Anh sinh trước hai năm ta yêu như …yêu bạn
Chung một mái trường luôn quấn quít bên nhau
Ranh giới vô hình ta vẫn giữ trước sau
Niềm vui nhân đôi, nỗi buồn sẻ nửa
Có đêm vắng, nhà em, dừng trước cửa
Anh lại quay về trong khắc khoải nhớ thương
Gái tham tài, trai tham sắc vốn lẽ thường
- Em yêu anh vì thơ hay đàn ngọt
- Anh yêu em vì giọng em thánh thót
Vì hồn anh trong đôi mắt bồ câu
Vì rất nhiều…chẳng phải chỉ thế đâu…
Gió thời gian cuốn nhanh như cơn lốc
Em hết Lớp Mười(*), anh năm thứ hai Đại Học
Ta động viên nhau phấn đấu nên người
Bỗng một đêm màn mưa phủ đầy trời
Em xuất hiện vẻ thất thần ngơ ngác
Mắt thâm quầng mặt u buồn phờ phạc
Anh hỏi vì sao, mãi chẳng nói nên lời
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, hai hàng lệ tuôn rơi
Môi run rẩy em nói lời…ly biệt
Đã lâu rồi dấu không cho anh biết
Cha mẹ em đã vội vã…gả chồng
Cái người mà em sẽ phải sống chung
Cao quí giầu sang danh gia vọng tộc
Hết nước mắt em trình bày than khóc
- Bố mẹ chỉ vì con…kiên quyết chẳng đổi thay
Phải vâng lời mẹ cha còn lại mỗi cách này…
Anh đứng sững nghe ngang trời sét đánh
Trái tim anh như đông vào, nguội lạnh
Người cứng đơ như cái xác không hồn
Bỗng em ôm ghì tới tấp những nụ hôn
- Của anh đây, em trao anh tất cả
Dù ngày mai sống bên người xa lạ
Cả tâm hồn, thể xác vẫn thuộc anh…
Phút bàng hoàng rạo rực qua nhanh
Như bừng tỉnh anh dằn lòng kiên quyết
Anh muốn em không chút gì khiếm khuyết
Ngôn hạnh công dung mọi thứ vẹn toàn
Ôi! sao tình lại là một dây oan
Lỡ vướng vào biết bao nhiêu ngang trái!
Lên xe hoa, phương trời xa đi mãi
Tăm cá, bóng chim đâu còn thấy lại nhau
Tình đã chết trong lòng để lại vết thương đau
Vô tình chạm vào lại như rớm máu
Nhưng anh rất đỗi tự hào hỡi em yêu dấu
Ta còn trinh nguyên thánh thiện trong nhau
Đẹp mà buồn làm sao là mối tình đầu!…
L.T.H.
(*) Hệ mười năm

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét