MỘT CHUYỆN TÂM LINH
Anh
ngã xuống…
bởi
bàn tay người lính “Nguỵ Sài Gòn”
Và
người kia…
theo
Anh luôn, mạng sống cũng không còn!
Cả
hai
nằm
lại bên nhau, nơi thâm sơn cùng cốc
Chiến
tranh đã lùi xa…
đồng
đội, người thân Anh khó nhọc
Nhiều
năm trôi qua
nơi
chiến trường xưa lặn lội kiếm tìm
Chẳng
thấy Anh đâu…
trong
rừng xanh, Anh vẫn lặng im…
Rồi
một hôm…
Phan
Thị Bích Hằng(*) với khả năng kỳ diệu
Tìm
được nơi Anh
tiếng
gọi của Anh, nghe và thấu hiểu:
-
Tôi đang ở gần đây! quanh ngay chính chỗ này!
Tôi sẽ chỉ chỗ tôi nằm, sẽ tìm thấy được ngay
Nếu mọi người chịu nghe theo, chỉ một thôi,
điều kiện…
-
Vâng! chúng cháu sẽ làm ngay, chú mau sai khiến!
-
Phải cất bốc trước tôi, người lính “Nguỵ Sài Gòn”!
-
Không được! Không thể nào! nó là đứa ác ôn!
đã giết chính anh, giết dân làng- mọi người
thét lớn!
-
Sao không xoá bỏ hận thù, cùng giang tay đón
Những người con, cùng một mẹ cha, lầm lỗi trở
về?
Nếu không đồng tình, tôi sẽ nằm lại chốn sơn
khê!
Ôi!
tấm lòng của vong linh anh Bộ Đội Cụ Hồ,
sao
mà khoan dung, nhân ái!
Phan
Thị Bích Hằng như van nài, nói mãi
Bà
con địa phương mới nguôi giận, đồng tình…
Vì
sao? Vì sao đây? ngay cả một anh linh
Cũng
tha thứ, bỏ qua, anh em cùng nhau xích lại
Còn
người sống chúng ta, cớ chi cứ hận thù nhau mãi?
Chẳng
lẽ vẫn còn say sưa cảnh nấu thịt nồi da?
Con
nào cũng là con, cùng chung một mẹ cha
Tính
khí khác nhau, kẻ thế này, người thế khác
Kết
thúc chiến tranh, “Nguỵ Quyền thua” tan tác
Những
người chết kia ai lo việc tìm về?
Hãy
xoá bỏ hận thù , mau chóng nghĩ lại đi!
Khúc
ruột dưới, khúc ruột trên cũng cùng là ruột
Bao
chiến sĩ hy sinh lòng chúng ta đau buốt
Nhưng
những người kia cũng là ruột thịt, anh em!
Tổ
chức Nhân Đạo nào giúp đỡ, rất nên
Đưa
hài cốt “phía bên kia” về với người thân mong đợi?
L.T.H.