Thứ Ba, 5 tháng 11, 2019

MÁI TÓC EM. Thơ. Lê Trường Hưởng

MÁI TÓC EM

Bỗng nhớ một kỷ niệm xưa...

Đèo Đá Đẽo lần đầu anh xuất trận,
chi chít hố bom và cây ngã ngổn ngang.
Cả đại đội em như nhuốm một màu tang:
Em, cùng ba đồng đội bom vùi, vẫn chưa tìm thấy!

Lòng căm thù bỗng như lũ trào, thác chảy.
Cả đại đội lao ra đường lấp hố, dọn cây.
Rừng đại ngàn Trường Sơn đêm thăm thẳm đen dày.
Một ý chí và bao lòng quyết tâm rực sáng.

Chiến đấu quên mình trong khúc ca bi tráng.
Bỗng có tin loan, khắp Trọng Điểm sững sờ.
Đã tìm thấy em, cùng đồng đội, nào ngờ:
Bom nổ cạnh hầm, hất bốn người xuống vực!

Không quản hiểm nguy, cả tiểu đội em gắng sức,
Đưa bằng được bốn người lên tới mặt đường.
Chiếc võng đưa em đang bước nhịp bình thường,
Bỗng mái tóc em đột nhiên sổ xuống!

Ôi mái tóc đen dài lớn lên cùng đồng ruông.
Nay đung đưa theo nhịp võng Trường Sơn.
Khi ở quê nhà luôn ngan ngát hương thơm,
Của hoa bưởi trong vườn và hương nhu ngoài giậu.

Thanh thản, nhẹ nhàng em lên đường chiến đấu,
và hy sinh như một nữ anh hùng.
Mái tóc em, anh giữ mãi trong lòng!


L.T.H.


Ảnh minh họa sưu tầm



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét