Bà ở quê ra chơi.
Cháu đi học mất rồi,
con cái đi làm cả.
Bà hết đứng lại ngồi.
Căn hộ sang trọng thế.
Yên tĩnh và sạch sẽ.
Tiện nghi chẳng thiếu gì.
Sao bà thấy quạnh quẽ!
Tối đến đủ cả nhà,
bên mâm cơm đậm đà.
Cháu cùng con ríu rít,
kể bao chuyện gần xa.
Xong, người nào việc nấy.
Còn mình bà ngồi đấy.
Lại ôm chiếc Ti vi.
Vui một mình mình vậy!
ở quê có sân vườn.
Hàng xóm đến chơi luôn.
Bà ra vào thoáng đãng.
Xa cháu lại thấy buồn!
ở đâu cũng như thế.
ở đâu cũng quạnh quẽ.
ở đâu cũng thấy buồn.
Làm sao bây giờ nhỉ?
L.T.H.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét