Thứ Tư, 5 tháng 6, 2019

TRÂU HỔ VÀ NGƯỜI. Truyện ngụ ngôn. Lê Trường Hưởng (Chỉ đăng ở Trang Thơ Trào Phúng Hà Thành)

TRÂU HỔ VÀ NGƯỜI

( Truyện ngụ ngôn )


Ngài Hổ là Chúa sơn lâm
Một hôm xuống núi về thăm ruộng đồng
Cò bay thẳng cánh mênh mông
Tầm mắt mở rộng thấy lòng nao nao...

Mặt trời đứng bóng con sào
Thấy Người cày dắt Trâu vào nghỉ ngơi

Hổ đến gần bảo: - Trâu ơi!

Chịu làm nô lệ cho Người thế ư?
Húc cho Nó chết đứ đừ
Tự do dành lại, tha hồ rong chơi!

Trâu cười: - Ngài Hổ nhầm rồi!

Người tuy bé nhỏ nhưng Người thông minh!
Làm chủ đâu chỉ Trâu mình
Muôn loài phải phục, phải...kinh nữa là!

Hổ liền sán tới lân la:

- Thông Minh, Người có, cho ta xem nào!

- A! Ngài đã tới! xin chào!
Thông Minh tôi cất kỹ vào trong rương
Nhà tôi xa cả quãng đường
Về lấy, quay lại, còn...xương Trâu à?
- ...
- Đúng rồi! giờ mới nghĩ ra!
Ngài để tôi trói thế là yên tâm!

Dây thừng đã sẵn, Người cầm
Cây to trói Hổ nhiều lần, chặt tay
Trói xong mới lấy bắp cày

Vừa nện vừa nói: - này..., này...thông minh!


Hổ đau nhừ tử khắp mình
Người lấy rơm rạ chất quanh Hổ vàng
Châm lửa, cất tiếng cười vang:

- Thông minh Người đấy! Ngài mang đi nào!

Trâu ta khoái chí làm sao
Cưòi lăn, hòn đá va vào...gãy răng!
Lửa đốt cháy xém, Hổ hăng
Dứt được dây trói chạy băng về rừng
Quanh người vằn vết cháy thừng
Gặp Người Hổ chẳng dám hung nữa rồi
Còn Trâu lúc sặc sụa cười
Mấy chiếc răng cửa...đi đời nhà ma
Không tin vạch mõm Trâu ra
Mới thấy chuyện kể đúng là thật đây!



L.T.H.

( Ảnh sưu tầm )






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét