Con người ta khi vừa mới ra đời,
cất tiếng khóc-mà không cười, sao nhỉ?
Một câu hỏi trùm lên bao thế kỷ.
Đến hôm nay, đâu có dễ trả lời.
Phật bảo rằng: vì bể khổ cuộc đời,
và tình là những sợi dây oan trái.
Một con người suốt cuộc đời từng trải,
dù thép gang cũng đã phải khóc than.
Khóc vì nhân tình thế thái trần gian.
Khóc vì muôn vàn những cảnh đời ngang trái.
Khóc vì vô vàn những nỗi đau đồng loại.
Khóc vì cuộc đời sao lắm nỗi bất công.
Khóc vì con người sao có kẻ tàn hung,
chà đạp cả lên Luân Thường, Đạo Lý.
Khóc vì tiếng cười sao hiếm hoi đến thế?
Ngay cả khi cười cũng nước mắt tuôn rơi!
Phải làm gì bớt tiếng khóc, thêm tiếng cười?
Cho cuộc sống nở đầy hoa, tràn nắng!
L.T.H.
Hình minh họa sưu tầm

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét