QUÊN MẤT…
Quên mất mình qua
bậc tám mươi!
Dường như bệnh tật
biến đâu rồi
Dồi dào bút lực
tràn thi hứng
Bay bổng hồn thơ
ngập tiếng cười
Yêu lắm trăng hoa
cùng tuyết nguyệt
Mê sao cuộc sống
với con người
Còn nguyên nhiệt
huyết thời trai trẻ
Quên mất mình qua
bậc tám mươi!
L.T.H.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét