BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY
XƯA?
Bao giờ cho đến ngày xưa?
Nhiều người mơ ước mà chưa thoả lòng
Riêng tôi chẳng đợi chờ trông
Bởi ngồi so sánh thấy không khác gì!
Dân tôi vẫn khổ quá đi!
Nhìn ra các nước có bì được đâu?
Quan tham Lại nhũng đè đầu
Tự do được chọn: làm Trâu suốt đời!
Bất công oan trái khắp nơi
Thôn quê thành thị bao lời oán than
Luân thường đạo lý suy tàn
Gia đình, xã hội ngập tràn nỗi đau!
Xưa còn nhớ mãi một câu:
Nội dung nghệ thuật chẳng sâu sắc gì
Nghèo nàn nhạt nhẽo quá đi
Câu khách đã phải xếch xi thêm vào
Ngày nay…như một bản sao
Mới đầu phim đã lăn nhào…cởi
ra
Cố mà chẳng giống người ta
Cao trào họ tất phải là thế thôi!
Nhạc vàng cấm ngặt một thời
Nay Bô le rô hát phục hồi lại đây?
Thi Hoa Hậu xưa: đầu ngón tay
Ai đã phản đối việc này gớm ghê:
Làm con gái Việt ê chề
Còn gì trong trắng mọi bề xấu xa
Giờ thi Hoa Hậu bung ra
Vùng, miền, ngành, tỉnh gần xa tràn đầy!
Chê Báo xưa mãi câu này:
Chỉ toàn cướp, giết, hiếp hay đổ Tầu…
Báo nay Chính trị như nhau
Còn lại...thả cửa để câu khách mà
Phóng Viên lặn lội gần xa
Săn tin độc, lạ thế là vội đăng!
Công đường xưa thật
lằng nhằng
Đi vào cửa trước không bằng cửa sau
Ông Quan nghiêm mặt vểnh râu
Tay khua khoắng đĩa lắc đầu nếu…vơi
Bây giờ thấy cũng...thế thôi
“Đầu tiên” nhớ hậu kẻo rồi mất công
Xưa, nay: Tiền xuất là xong
“Thông hành” không có đừng hòng đi qua!
Tử hình chắc sẽ…ra ma
Nộp Tiền “khắc phục” thế là…Chung thân!
“Trở lại ngày xưa” chẳng cần!
Vẫn đây: sau, trước, xa , gần thấy chưa?
L.T.H.
Hình minh họa sưu tầm