KỶ NIỆM TUỔI HỌC TRÒ…
Kỷ niệm đẹp làm sao
tuổi học trò!
Năm cuối “Cấp Ba” chúng tôi học nhóm
Nàng ở gần nhà tôi như hàng xóm
Chỉ một quãng ngắn thôi cách nhà nàng
Tôi tối nào mưa nắng vẫn đều sang
Cùng nhau học tập hăng say chăm chỉ
Cả hai đứa chung một dòng suy nghĩ
Phấn đấu làm sao luôn ở tốp đầu
Lòng nhủ lòng nên cũng chẳng bao lâu
Bạn trong lớp đều vui, khen nức nở!
Gia đình nàng ở
ven Đô xa phố
Cho riêng nàng căn gác nhỏ nội thành
Hồi đó hai miền chưa có chiến tranh
Nhưng cuộc sống thật vô vàn gian khó
Thiếu thốn nhiều, Điện nằm trong số đó
Đôi khi đang làm bài phụt tắt luôn!
Nàng thấy bóng đêm như kẻ mất hồn
Ghì chặt lấy cánh tay tôi sợ hãi
Giây phút đó tưởng như dài thêm mãi
Nhịp tim nàng như trống trận liên hồi
Hơi thở dập dồn gấp gáp không thôi…
Một luồng điện xẹt ngang tôi bừng tỉnh
Xúc động qua mau trở về bình tĩnh
Nàng run rẩy đứng lên thắp lửa đèn
Ranh giới vô hình vẫn đó vẹn nguyên
Chúng tôi lớn lên tinh khôi trong trắng…
Sau này bạn bè bông
đùa vui mắng
- Sao lại có người ngốc nghếch dại khờ
Rõ là…đần chẳng biết chớp thời cơ
Nhưng tôi tự hào lý trí mình đã thắng!
Giữ tuổi học trò hồn nhiên trong trắng
Bước vào đời mới đĩnh đạc làm sao!
Rồi nàng học hàm
học vị thêm cao
Có một gia đình ấm êm hạnh phúc
Oái oăm thay ông trời sao vội giục
Nàng ra đi trong tiếc nuối bồi hồi…
Kỷ niệm còn lưu
mãi trái tim tôi
Hãnh diện làm sao: chúng tôi trong sáng!
L.T.H.
Hình minh họa sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét