" Lâm Thanh Sơn Quản trị viên Chuyên gia trong nhóm
Thì Tết này nhà Thơ viết về TIÊN THÁNH THẦN PHẬT lên trang cho vui nhé !…"
Thế là tôi viết luôn!
THIÊN THAI
Núi Thiên Thai* tiết Đoan Dương
Hai chàng Lưu Nguyễn lên đường tới đây
Ra công hái thuốc suốt ngày
Non xanh bát ngát lạc ngay lối về
Bỗng không biết tỉnh hay mê
Hai cô gái đẹp đến kề ngay bên
Nào hay đó chính là Tiên
Hai nàng cất bước theo liền phía sau
Thế rồi họ bén duyên nhau
Xem ra ý hợp tâm đầu làm sao
Quê hương…quên tự lúc nào
Xe tơ kết tóc biết bao là tình
Đào Nguyên cảnh đẹp người xinh
Hai chàng chẳng nhớ được mình là ai
Ngỡ rằng hạnh phúc lâu dài
Say sưa trong chốn Bồng lai tuyệt vời
Nửa năm quấn quít không rời
Bỗng nhiên bừng tỉnh nhớ đời Trần gian
Hai chàng ra thở vào than
Sục sôi rạo rực muôn vàn nhớ quê
Xin hai nàng được trở về
Đôi Tiên nhắc lại lời thề hôm nao
Đi rồi trở lại làm sao
Khuyên người ở lại chẳng bao giờ về
Dù con tim có tái tê
Hai chàng nhất quyết trở về cố hương
Chốn xưa yêu quí thân thương
Bỗng nhiên xa lạ như phương trời nào
Cõi lòng cảm thấy nao nao
Người thân mất cả xiết bao là buồn
Thiên thai quay trở lại luôn
Núi rừng hoang vắng chẳng còn một ai!
Giấc mơ đâu có được dài
Mộng tan chỉ nỗi u hoài còn vương…
L.T.H.
* Thiên Thai là tên của chuyện Lưu Thần và Nguyễn Triệu đời nhà
Hán nhân tiết Đoan Dương (5/5 âm lịch) vào núi Thiên Thai hái thuốc, bị lạc lối về. Hai người tao ngộ tiên
nữ, kết làm vợ chồng. Sống hạnh phúc được nửa năm thì hai chàng nhớ
quê muốn về thăm. Các tiên nữ cho biết đây là cõi tiên, đã về trần là không thể
trở lại, song vẫn không giữ được hai chàng. Lưu, Nguyễn hồi hương thấy quang cảnh
khác hẳn xưa, thì ra họ xa nhà đã bảy đời. Buồn bã, hai người trở lại Thiên
Thai thì không thấy tiên đâu nữa...( Wikipedia ).
Hình minh họa sưu tầm

