MÙA PHƯỢNG NỞ MÙA CHIA TAY*
Tôi không
phải là nhà thơ lãng mạn.
Thấy hoa
rơi thì ảm đạm sầu bi.
Đốt hương
thơm mà khấn vái rầm rì,
rồi sướt
mướt rước hoa “đi” xuống mộ.
Nhưng mỗi
lần khắp mặt đường rực đỏ,
muôn cánh
hoa phượng vĩ nở tươi xinh.
Là tim tôi
lại thảng thốt đập nhanh.
Tôi đã lớn,
ôi tuổi xanh phơi phơi phới.
Nhưng lòng
tôi cũng ngổn ngang trăm mối.
Trái tim
tôi vương vấn với bao tình.
Tình mặn
nồng lưu luyến tuổi học sinh,
đang ngắn
lại, đang trôi nhanh sắp hết.
Tình mến
bạn, tình yêu trường tha thiết,
đang trào
dâng choán hết trái tim tôi.
Ôi thời
gian khắc nghiệt cứ dần trôi.
Năm học
cuối, năm lớp muời đã đến.
Nhìn lá
rụng trong lòng tôi xao xuyến.
Đông sắp
qua, xuân đã đến kia rồi.
Xuân tàn
đi, phượng vĩ nở muôn nơi.
Là tôi phải
dứt cuộc đời cắp sách.
Tuổi đi học
còn ngây thơ trong sạch.
Bước vào
đời bao thử thách đặt ra.
Hơn bao giờ
tôi cảm thấy thiết tha,
Yêu bè bạn,
yêu mái trường ngói đỏ.
Mà mỗi
chiều khi nắng vờn song cửa.
Tôi đến đây
để gọt giũa tâm hồn.
Hơn bao giờ
tôi cảm thấy lòng buồn.
Xa trường
học và xa luôn bè bạn.
Xa những
con người sao chân thành, dũng cảm.
Đã cùng tôi
dốc hết sức ra.
Cùng học
tập, cùng vui ca lao động.
Hơn bao giờ
trong tim tôi hình bóng.
của thầy,
cô cao lồng lộng hiện lên.
Biết lấy gì
mà nghĩa trả, ơn đền,
Công thầy
đã dựng mình nên người mới?
Mùa phượng
nở, mùa chia tay đang đợi
Biết làm
sao, thôi tạm biệt, lên đường.
Đông 1961
L.T.H.
* Sắp đến mùa tựu trường, tôi xin đăng bài thơ này viết ở cuối cấp III niên học 1961-1962 như ôn lại một kỷ niệm...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét